Tịnh Thủy Hồng Liên
Phan_30
Không qua bao lâu, Mạc Xán và Mộ Dung Bạc Nhai càng đấu càng gần.
Hoàng Linh Vũ càng nghe càng rõ ràng, vì Mạc Xác phẫn nộ chửi mắng Trình Bình phản bội, Mộ Dung Bạc Nhai liền tóm lấy câu nói đó, vừa động thủ vừa cố gắng đào khoét châm chích nàng ta chỉ huy vô phương, chọc Mạc Xán tức giận làm loạn trong gió.
Mộ Dung Bạc Nhai thấy nàng ta phân thần, một cước đạp qua. Hắn ở trong Côn Tổ vốn đã có một ngoại hiệu là ‘Thất Kiếm’, ý nghĩa chính là trên người thường trang bị bảy thanh binh đao không cùng hình dáng, một trong số đó chính là ‘âm kiếm’ ở mũi giày. Sỡ dĩ gọi là âm, chính là vì giấu kiếm trong mũi giày là vô cùng âm hiểm, khi người khác và hắn quá chiêu thường xuyên sẽ vào lúc không kịp phòng bị mà chết dưới đoản đao này.
Quả nhiên một cước đá ra, lồng ngực Mạc Xán lập tức bị rạch ra một đạo vết máu, nếu không phải nàng ta biến chiêu nhanh, lúc này đã bị rạch ra một vết máu rất lớn.
Mạc Xán tuổi gần bốn mươi, nhưng vẫn là thân xử nữ, chưa từng có ai dám chiếm tiện nghi trước ngực nàng ta, nhất thời bùng cơn đại nộ, lập tức phản kích nói: “Ngươi cứ rêu rao thế đi, cũng không nhìn thử xem tiểu tình nhân đó của ngươi, hiện tại biến thành phế nhân hai chân tàn phế, xem ngươi còn có thể đắc ý đến lúc nào.”
Nói rồi chỉ về nơi Hoàng Linh Vũ đang đứng.
Q.2 - Chương 78: Miệng Lưỡi Cay Độc.
Sau khi Hoàng Linh Vũ đi ra, Mộ Dung Bạc Nhai liền không có nhìn về bên đó lần nào, chính là sợ nhìn thấy thảm trạng của y mà phân tâm. Nhưng nghe Mạc Xán nói như thế, cuối cùng vẫn bị dao động.
Đó là bỗng nhiên, không có lý do, hơi thở nghẹn lại.
Nhưng phản ứng của hắn so với ngưng thở còn nhanh hơn, đó là nội tức tác loạn, cưỡng hành đề công nhấn chân lùi về, trong chớp mắt lùi ra ba trượng, cách khỏi phạm vi tấn công của Mạc Xán.
Hắn áp chế tâm tình nhanh chóng bình định nội tức, sau khi bình tĩnh cảm xúc thì không hề nhìn tới gian nhà săn đó một lần. Trầm ổn nhấc tay, lại là một chiêu bất động như núi nghênh hướng Mạc Xán.
Mạc Xán lại không tiến công, cười điên cuồng nói: “Thì ra ngươi cũng có ngày động tâm động tình! Thì ra học sinh do kẻ phụ tâm vận bạc đó dạy ra cũng sẽ có ngày động tâm động tình!”
Trong tiếng gió mưa vù vù, thanh âm của Mạc Xán rất điên cuồng, nhưng nàng ta lại nghe thấy một thanh âm so với mưa gió càng lạnh lẽo hơn nói gì đó, nàng ta vừa duy trì tiếng cười lớn, vừa nghi hoặc nhìn về khởi nguồn của thanh âm đó.
Hoàng Linh Vũ thở dài buông cây gậy ra, lắc đầu chống vào vách tường, chỉ dựa vào hai chân mình đứng thẳng, giả như bất đắc dĩ nói: “Con mắt nào của ngươi thấy được chân ta tàn phế? Nếu ta tàn rồi, thì làm sao đi được đến đây? Ngươi cho rằng Trình Bình bị Đoàn Hầu Nhi đánh đến nửa sống nửa chết có thể vác ta đến được đây? Nếu ta tàn rồi, thì sao có thể đứng ở đây?__ Ngươi không chỉ vừa già vừa điên vừa không văn hóa, mà còn có mắt không tròng không có đại não, khó trách gia hỏa Diêm Phi Hoàng đó thà chết cũng không nguyện cần ngươi.”
Kỳ thật y không hề nhẹ nhõm như những gì vừa nói ra, nếu không mượn sức công cụ cũng không thể bước đi, lúc này toàn bộ chỉ dựa vào ý chí mới có thể đứng vững. Chẳng qua chỉ cần vậy cũng đủ có sức thuyết phục.
Vừa nghe thấy từ miệng Hoàng Linh Vũ bình tĩnh thốt ra những lời trần thuật ác độc, Mạc Xán đã có chút rối loạn trong gió, lại nghe nhắc tới Diêm Phi Hoàng, Mạc Xán nhất thời cười không nổi nữa.
Lúc này Bằng Tổ tuy người đông chiếm ưu thế, nhưng người của Côn Tổ chiến ý tăng cao, bọn họ đã đấu lâu mà không thể thắng lợi, Mạc Xán trước giờ hành sự thuận phong thuận thủy, huống hồ vốn cho rằng chỉ đơn giản là xử trí phạm nhân, cũng chưa từng nghĩ tới phải mang theo phi ưng truyền tin gì đó, còn về ống pháo truyền tin, chỉ có cao nhân trong Bạch Y giáo mới có thể chế tạo ra, nên càng không cần nhắc tới. Trước mắt nếu mong vào viện trợ thì cũng đã muộn rồi, chỉ có thể tiếp tục đánh trận lâu dài.
Nếu so sánh, Mộ Dung Bạc Nhai càng tinh thần đại chấn, thủ hạ bên hắn vốn đã ít, nhân lúc Mạc Xác đang tức giận, trái xung phải đột, nhất thời liền có hai người dính thương. Mạc Xán lại đột nhiên quay người, lao về hướng Hoàng Linh Vũ.
Mộ Dung Bạc Nhai lập tức cản trước mặt nàng ta tà tà cười nói: “Tiểu Hoàng ngươi nói rất có đạo lý, nữ nhân này tự mình đa tình, Diêm đại thúc rõ ràng không thích nàng ta, nàng ta lại cứ cố chấp muốn mặt nóng dán mông lạnh của người ta, cái này không phải không tự trọng thì là gì.” (*Mặt nóng dán mông lạnh: Đại khái là mặt dày đeo bám theo người khác)
Mộ Dung Bạc Nhai gia giáo rất tốt, mẫn thân hắn từ nhỏ đã muốn giáo dục hắn đến mức cung khiêm hữu lễ, tuy không hoàn toàn đạt được mục đích, nhưng cũng không giống như Hoàng Linh Vũ có thể khẩu xuất ác ngôn với nữ tử như thế. Nhưng hắn nhịn nữ nhân này mười mấy năm cũng đã nhịn đến hết mức, lại thêm đè nén hơn nửa năm nay, Hoàng Linh Vũ lại đã khởi đầu trước, vì thế liền cũng giải cấm khẩu bắt đầu ác ngôn với Mạc Xán.
Hoàng Linh Vũ nghe thế thầm tán thưởng, y ghét sự ác độc của nữ nhân này, căm nữ nhân này ngộ sát Diêm Phi Hoàng, hận nữ nhân này muốn người khác cũng phải cùng thống khổ với nàng ta, hạ quyết tâm nhất định phải chọc nàng ta tức thổ huyết mới thôi, lúc này thấy người của Côn tổ khá ít, trừ Mộ Dung Bạc Nhai vẫn đang chuyên tâm ứng phó Mạc Xán ra, những người khác đều đang hỗ trợ tác chiến, nhân số và thanh thế nhất thời rơi xuống hạ phong. Y lại hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Tại hạ còn một chuyện không rõ, ‘Nguyệt Bằng’ dựa vào cái gì lại nghe lời thuận tùng ngươi như thế? Lẽ nào ngươi đã thành công dán lên mông lạnh của tứ hoàng tử rồi? Dựa vào quan hệ khố đới* cũng dám sai khiến nhân mã của tứ điện hạ làm việc cho ngươi, còn đắc ý dương dương diễu võ dương oai, quả là tiểu nhân độc phụ tâm!” (*Quan hệ khố đới: Khố quần dây lưng -> Nghĩa là quan hệ giường chiếu)
Những lời này kỳ thật chính là chuyện mà các bộ hạ Bằng Tổ suy đoán đã lâu, chỉ là nào có ai dám công khai nói ra miệng. Nghe Hoàng Linh Vũ nói như thế, người của Côn Tổ đều mang theo vẻ khinh thường, người của Bằng Tổ thì chán nản vô cùng, chua xót và bất cam tích lũy đã lâu nhất thời vọt lên trong lòng, chiêu thức bất tri bất giác yếu đi hai phần.
Câu nói không mang theo lời bẩn thỉu nào lại vẫn có thể khiến người nghe thổ huyết, Mộ Dung Bạc Nhai không thể nào tưởng tượng được Hoàng Linh Vũ thế nhưng có thể nói điều này ra miệng. Nhớ lại năm đó khi ở tiệm cầm đồ Hoài Qua, Hoàng Linh Vũ cũng từng dựa vào cái miệng độc này, khiến mấy chúng nhân của mấy tiệm cầm đồ và Giang Bắc Điển Bang bị kích động ói mửa, đáng tiếc lúc đó Mộ Dung Bạc Nhai không có mặt tại đương trường. Bình thường tuy cũng khá độc mồm, nhưng hai người đều là cùng thuộc bọn miệng độc ngang ngửa, ai cũng không nói thua ai, càng không cảm thấy Hoàng Linh Vũ có gì lợi hại. Nhưng đến hôm nay, Mộ Dung Bạc Nhai cuối cùng cũng biết, Hoàng Linh Vũ vốn lợi hại hơn hắn rất nhiều. Hắn hạ khẩu vẫn còn lưu tình, nhưng Hoàng Linh Vũ sẽ không như vậy, nếu tức giận rồi, quản đối phương là nữ tử nhược chất mỏng manh hay là hoàng đế cửu ngũ chí tôn, chỉ nói vào chỗ đau, nhàn nhã chọc chết vài người cũng chẳng qua là chuyện mở miệng ngậm miệng.
Mộ Dung Bạc Nhai hơi chấn động thân người, như quỷ sai khiến, cuối cùng quay đầu lại nhìn về hướng Hoàng Linh Vũ một cái.
Một ánh mắt đón được vẻ mặt mang theo ý cười của Hoàng Linh Vũ, chỉ cần một ý cười thản nhiên đó, đã đem toàn bộ sự dơ bẩn thê thảm trên người y ném đi tận nơi nào không biết.
Mạc Xán tức giận cực điểm, roi đen của nàng ta thu vào rồi lại quất ra. Thế tấn công này mang theo phẫn nộ thống hận của nàng ta, điên cuồng vô cùng. Mộ Dung Bạc Nhai không dám nhìn Hoàng Linh Vũ nữa, ổn định tâm tình dừng chân tiếp chiêu, thế công của Mạc Xán tuy sắc bén nhưng cũng rối loạn, so với sự kỳ ảo trước kia thì đã thấy rõ đường dễ ứng phó hơn nhiều.
Hoàng Linh Vũ tiếp tục nói những lời độc hại nhân tâm, thuật lại hết chuyện Mạc Xán làm sao bức ép Mộ Dung Sí Diệm, lại làm sao có gian tình với Mộ Dung Nhuệ Việt, lại còn một lòng tâm niệm không quên với người đã khuất nào đó nữa, lại còn là sủng giường âm thầm của hoàng đế Đại Yến, nếu không dựa vào một kẻ nhược trí như nàng ta, thì sao có thể đoạt được trọng dụng quyền quý đương triều? Y nói năng nham hiểm, tường thuật đặc sắc hấp dẫn, lời nói nhanh chóng lên men trong lòng người, thế trận cường nhược giữa Côn Bằng dần có thay đổi.
Như vậy vẫn chưa tính là gì, lời nói sắc bén của y lại chuyển, mặt mang theo chấn kinh nhìn sang thuộc hạ Bằng Tổ kinh dị nói: “Chẳng lẽ các ngươi cũng đều yêu thương nàng ta, cho nên cam tâm tình nguyện muốn vì nàng ta chiến đấu không ngừng, phấn đấu cường mạnh, vô oán vô hối, chấp nhận sứt đầu đổ máu, lẽ nào thật sự là vậy sao?” Y nói rất xuôi miệng, ngay cả ngôn ngữ trong bài ca cách mạng cũng đều dùng tới.
Sức mạnh ngôn ngữ là vô pháp hạn định, thời cổ Lạn Tương Như xuất xứ sang Tần có thể dùng ngôn ngữ kích động Tần Vương không thể không ‘vật hoàn cố chủ’ trả lại ngọc bích cho Triệu. Án Tử đi sứ ở nước Sở, có thể dùng ngôn ngữ châm chích, khiến ba dũng sĩ cao nhất vì hai hạt đào mà tự tương tàn nhau dẫn tới chết hết__ Ngôn ngữ chạm đúng chỗ đau có sức mạnh cỡ nào, không phải người bình thường có thể tưởng tượng!
Lời cảm khái kích động này tựa như lời trần thuật, nhưng lại khiến người của Bằng Tổ không còn sức lực.
Một Bằng viên mặc bạch y lùi về sau, hắn chống tay lên đầu lớn tiếng hô hoán, tựa hồ có áp lực không thể chịu nổi, cuối cùng siết chặt binh đao trong tay, quay người lao về sườn núi.
Trình Bình nằm trên giường vô pháp cử động, cũng rối loạn không thôi. Nhưng chợt nhìn thấy một Bằng viên lao về phía Hoàng Linh Vũ, trước khi tâm tư kịp tỉnh táo lại, thân thể đã hành động trước. Chỉ là chung quy vô lực mà ngã xuống đất. Ngay khi đầu gối tiếp xúc với mặt đất, hắn mới phát giác, hành động trong thoáng chốc này, đã khiến hắn không thể nào biện giải được hành động phản chủ đầu địch nữa. Cuối cùng hắn đông cứng trên mặt đất, không còn động đậy.
Mà Bằng viên đó lại không đi tới trước mặt Hoàng Linh Vũ, giữa đường khi lao qua Mạc Xán, một đao chém ra, nhắm hướng Mạc Xán.
Một trưởng giả của Bằng Tổ thấy thế, lớn tiếng gào lên. Mạc Xán phản ứng nhạy bén, tay trái nhấc lên, một tiếng đinh vang lên, binh khí của Bằng viên đó đã bị chủy thủ trong tay nàng cản lại. Đây là chủy thủ hộ thân của nàng ta, cũng chỉ có khi rơi vào thế hạ phong mới sử dụng đến.
“Lục Thập Cửu, ngươi điên rồi! Phạm thượng tác loạn là chuyện hạ tiện vô sỉ cỡ nào!” Tiếng mắng chửi của tên trưởng giả lúc này mới hoàn tất.
Bằng viên đó bị nội lực âm trầm quái dị của Mạc Xán đẩy lùi vài bước, sắc mặt trắng bệch, tựa hồ đang kinh ngạc vì hành động của mình. Thở dốc vài hơi, bình ổn thần trí kích động, cuối cùng nói: “Ta nhịn! ta nhịn mấy năm nay, từ khi vào Bằng Tổ ta vẫn luôn nhịn! Trước đây ta tự thương thân mình thì cũng thôi đi, nhưng hiện tại thế nhưng lại đến mức ngay cả lên lò mổ cũng bị địch nhân chế nhạo đáng thương, dù sao ta cũng đường đường là một trượng phu, dựa vào khả năng của mình có thể kiếm sống, thực sự không thể nhịn nỗi nữa!”
Nói xong, nhấc đao hạ xuống, tự rạch bụng.
Q.2 - Chương 79: Người Chết Phục Sinh.
Chuyện trên đời, vốn luôn là có một mặt tốt thì nhất định sẽ có một mặt xấu, không thể có chuyện ai ai làm việc gì cũng đều chiếm chỗ tốt mà tuyệt đối không dính vào chỗ xấu. Võ công tu vi cũng chính là như thế.
Nhưng phàm là võ công cao cường, tu vi thâm hậu, trên giang hồ có ai không mong mỏi? Nhân sĩ bình thường, làm một chuyện coi như xong một chuyện, chẳng hạn kẻ say đắm xem thư, ngay cả âm thanh ở thế giới bên ngoài cũng không nghe không biết. Mà đám cường giả võ công cao cường, bất luận ác đấu khốc liệt thế nào, cũng luôn lắng nghe động tĩnh xung quanh mình, ngay cả khi ngủ, cũng đều lưu lại ba phần tâm trí cảnh giác biến động xung quanh.
Nhưng cũng chỉ có những người đã tu luyện đến cảnh giới nhất định mới biết khổ sở trong đó.
Ví dụ đi, lần này Mạc Xán dẫn tới toàn là cao thủ, nhĩ lực cũng nhạy bén, cho nên bất luận là tay chận có bận rộn thế nào, lỗ tai cũng đều lắng nghe được rõ ràng lời lải nhải của Hoàng Linh Vũ, hơn nữa trong lúc đang giết chóc không ngừng, sinh tử trọng yếu, phải vận công lực đến cực hạn, muốn bịt lỗ tai không nghe những gì y nói là nhiệm vụ bất khả thi.
Mà tới khi bọn họ nhìn thấy một đồng bạn bị bức tới mức phải tự sát, trong lòng càng thêm dao động.
Đây chính là ‘chèo thuyền nghịch thủy không tiến mà lùi’, hai bên Côn Bằng vốn giằng co không thôi, hiện tại, Bằng Tổ đã không còn ý chí chiến đấu.
Mạc Xán thấy thế, đã biết hôm nay không thể nào thắng lợi. Căm hận liếc nhìn thủ hạ tự rạch bụng nằm dưới đất, thấy hắn đâm thanh đao lút cán, máu chảy đầy đất, không nhịn được phẫn nộ, trở tay quất một roi lên.
Mộ Dung Bạc Nhai cười hi hi cản roi của nàng ta, nói: “Dù sao nhìn tên ‘Lục Thập Cửu’ này chết rất đáng mặt nam nhân, bỏ qua cho hắn đi. Nếu không hắn di cốt chưa lạnh đã chịu roi, chẳng phải khiến người ta càng thêm ớn lạnh sao? Vừa rồi lời của Tiểu Hoàng chẳng qua là nói không chứng cớ, Mạc di quất một roi này, chẳng phải chính là nói rõ Mạc di có lòng chột dạ, đúng với lời nói đùa của y sao?”
Mặt Mạc Xán một trận xanh một trận trắng, cuối cùng cắn răng nói: “Hôm nay các ngươi cứ đắc ý đi, chúng ta đi.”
Chúng nhân Bằng Tổ đi như cơn gió, tuy chịu thiệt, nhưng không rối loạn cước bộ, người xuống trước thì dừng chân, người ở sườn núi hoặc dìu kẻ bị thương, hoặc cầm binh khí phòng bị kẻ địch truy theo tập kích, theo trật tự rút lui.
Mạc Xán phất tay áo bỏ đi, ống tay áo bay bay. Mộ Dung Bạc Nhai thấy hàn quang lóe lên, lao về phía cánh tay Hoàng Linh Vũ, một tiếng đinh vang lên, một thanh chủy thủ lập tức đập vào ngực hắn. Tất cả đều kinh ngạc.
Mạc Xán nghe tiếng, chậm rãi quay đầu, hung ác liếc nhìn hắn một cái, phẫn hận nói: “Khó trách, khó trách…” Khó trách cái gì, trừ Mộ Dung Bạc Nhai, những người khác cũng nghe không hiểu.
Hóa ra Mạc Xán luyện công sớm hơn Mộ Dung Bạc Nhai rất nhiều năm, hơn nữa sau khi Diêm Phi Hoàng chết từng có một thời gian tu luyện không ngủ không nghỉ, võ công tu vi nội công ngoại công của nàng ta, cũng lão luyện hơn Mộ Dung Bạc Nhai rất nhiều. Ai biết mỗi lần chính diện giao thủ, tuy có thể giành thế chủ động nhưng lại không thể giành thắng lợi, thì ra là do trong y phục của Mộ Dung Bạc Nhai có vài nơi cột hộ giáp. Mỗi lần khi roi đánh tới mà hắn thật sự không kịp né tránh, thì sẽ dùng những hộ giáp cứng cỏi này để cản lại.
Mạc Xán tự nhận trung trinh, khi tỷ võ hầu như chưa từng đụng chạm thân thể, cho nên chỉ cho rằng Mộ Dung Bạc Nhai luyện công phu ngoại gia đến rắn rỏi, ai biết toàn bộ là nhờ công phu khéo léo.
Mộ Dung Bạc Nhai khẽ đỏ mặt, ôm quyền nói: “Đây là do Diêm đại thúc năm đó đã giao phó, có nói ‘quy giáp chi công’ chính là khắc tinh của ‘quy vĩ chi tiên’ của ngươi.” (*Quy giáp: Mai rùa, quy vĩ: đuôi rùa, tiên: roi.)
Càng nghe càng sai, Mạc Xán không dám tiếp tục đấu mồm với hai kẻ trên sườn núi này nữa, vội bỏ đi. Nàng ta hiện tại vẫn còn cho rằng tên ‘Hoàng Linh Vũ giả’ này là đồ nhi của ‘Hoàng Linh Vũ thật’, nhưng cảm thấy không bắt được người này cũng không có gì tổn thất, chẳng qua là tâm sinh oán hận, phát thệ nhất định phải tìm cơ hội độc câm y, để giải oán khí trong lòng.
Một trận huyết đấu lúc này mới kéo màn, các Côn viên ngồi bệt tại chỗ, giữa các đồng bạn bắt đầu trị thương cho nhau. Hoàng Linh Vũ cũng dựa vào khung cửa, thần tình kỳ quái nhìn người mặc bạch y duy nhất bị bỏ lại.
Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Mộ Dung Sí Diệm đặc biệt thích mặc bạch y, liên đới tới cả thủ hạ của hắn cũng phải mặc bạch y đồng bộ. Còn về Mộ Dung Bạc Nhai, thì không thích bó buộc trang phục của thủ hạ, nhưng các Côn viên đều là những hán tử thô kệch, đối với việc giặt tẩy y phục không chút hăng hái, nên trên cơ bản là không ai mặt bạch y__
Cho nên một người mặc bạch y duy nhất ở ngay chính giữa, tự nhiên chính là Bằng viên đã tự rạch bụng vừa rồi.
Mộ Dung Bạc Nhai tuy cuối cùng cũng tìm được Hoàng Linh Vũ, nhưng thấy thần sắc y như thế, cũng không dám tiếng lên hỏi han gì, mang theo sự hổ thẹn, cẩn thận từng chút đứng cách mấy bước hỏi y: “Có gì không đúng sao?”
“Ân.” Hoàng Linh Vũ lộ ra thần sắc suy tư, “Tuy ta biết có người có thể dùng ngôn ngữ gây nên đại chiến các nước, có người có thể dùng ngôn ngữ kích động ba nhân sĩ tương sát, nhưng chân chính có người vì mấy câu nói đã tự sát trước mặt ta, vẫn là chuyện không thể nào tin nổi.”
Mộ Dung Bạc Nhai thầm thấy áy náy.
Hoàng Linh Vũ lại tiếp tục nói: “Những người khác nhiều lắm chỉ là khí tức không ổn định, nhưng người này lại muốn giết Mạc Xán. Nếu trực tiếp giết Mạc Xán thì cũng thôi đi, nhưng rõ ràng đầu tiên là lao về phía ta, sau đó mới giữa đường bẻ hướng Mạc Xán. Nếu là vì bị ngôn ngữ chọc giận, thì đúng ra nên tấn công trực tiếp kẻ gây họa, hắn làm thế quả thật giống như vì có thể thành công tập kích Mạc Xán mới dương đông kích tây, mà sau khi một chiêu không thể đắc thủ, mới muốn nhiễu loạn đấu chí của người khác.”
Trên trán người nằm dưới đất lặng lẽ đổ mồ hôi lạnh.
“Hơn nữa hắn căn bản không có chết a, hắn còn đổ mồ hôi lạnh kìa.” Hoàng Linh Vũ chỉ về phía tên đó bật cười lớn.
“Được rồi được rồi, ta thừa nhận còn không được sao.” Người nằm dưới đất tự động ngồi dậy, thanh đao cắm trên bụng rơi xuống đất, thì ra ngay cả lưỡi đao cũng không có. Hắn gỡ tầng diện cụ vướng víu trên mặt ra, lộ ra gương mặt phúc hậu trắng mập trơn mịn.
Thì ra người này là một ám đinh mà Côn Tổ giấu trong Bằng Tổ. Trong mấy tháng Hoàng Linh Vũ bị nhốt, trong Bằng Tổ chỉ có Mạc Xán, Mộ Dung Sí Diệm và Trình Bình có thể tiếp xúc, nếu không hắn đã gắng sức giải cứu y.
Bên đó quả nhiên có người kinh hô ‘a’ thật lớn, chỉ vào người vừa đứng lên, rất lâu cũng không khép miệng được, cuối cùng mới nói: “Sao, sao lại là ngươi!”
Còn có người cười lớn chào hỏi hắn: “Ta vừa nghe tới Lục Thập Cửu liền nghĩ ngay tới ngươi, thật là không có một chút tinh thần kính nghiệp, ngay cả biệt hiệu cũng phải giống tên của mình.”
“Ta còn đang nghĩ ai lại bày trò cười như thế, đánh đến nữa đường lại xông ra giữa tự sát. Thì ra là lão hỗn đàn Lộ Thị Tửu ngươi!” (*Lộ Thị Tửu và lục thập cửu phát âm giống nhau. Thị ở đây là ham mê, sở thích, không phải chữ lót Thị trong tên con gái VN.)
“Từ lúc mười bốn tuổi bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên, thân phận mỗi lần của ngươi đều kết thúc bằng tự sát, phiền cũng không phiền!”
Lộ Thị Tửu rất tự giác đi qua nhét diện cụ vào trong tay Mộ Dung Bạc Nhai. Vật tinh xảo thế này không dễ có, nhưng nếu để địch nhân nắm được phương pháp chế tạo thì càng nguy hiểm hơn. Thủ đoạn che giấu thân phận của hắn rất cao minh, cho nên mỗi lần làm nhiệm vụ luôn có thể mang một diện cụ mới, nhưng mỗi lần tự sát cũng đại biểu diện cụ này đã không tất yếu tiếp tục tồn tại nữa. Mộ Dung Bạc Nhai cất kỹ trong người, chuẩn bị đợi trở về sẽ xử lý sạch sẽ.
Hắn cười ha ha nói với Mộ Dung Bạc Nhai: “Lần này cũng coi như tạo hiệu quả lớn, cũng không uổng ta mất đi thân phận khổ tâm gầy dựng này, ha ha!” Hắn quay đầu nhìn kỹ căn nhà kia một cái, nói: “Sao ngay cả Thập Cửu cũng bị lưu lại rồi, gia hỏa đó quá bạo lực, chơi không vui.”
Trình Bình nằm dưới đất ngẩng đầu lên, mục quang thít lại, chạm phải ánh mắt của Lộ Thị Tửu.
Trong Bằng Tổ, cứ cách hai năm sẽ có một lần tỷ võ đơn thuần dựa vào võ công để xếp bối phận. Căn cứ theo võ công cao thấp mà xác định lại địa vị của từng người. Từ vị trí hai mươi trở lên trên thiên bảng sát thủ, đều có thể có tên của mình, còn từ đó trở xuống thì lấy thứ tự làm xưng hô.
Trình Bình nhận ra Lục Thập Cửu, vì bọn họ từng có lần giao thủ. Lục Thập Cửu là thành viên bên ngoài bốn năm trước mới bổ sung vào, võ công tuy tạp nhưng cũng uyên thâm, tuy là mới đến, nhưng khi ứng địch lại khéo léo cơ biến, chỉ qua nửa năm vào trận đấu xếp vị đã chiếm được danh hiệu đệ lục thập cửu, lúc đó chính là Trình Bình hắn tận hết tâm lực mới thắng được. Hai năm sau khi lại đấu xếp vị, thứ tự danh hiệu thay đổi không ít, không ít người trong hai năm này chết đi, không ít người vì bỏ lại kẻ bị thương trong nhiệm vụ mà bị giáng thứ tự. Trình Bình từ dưới ngũ thập tiến lên trên hàng nhị thập, mà Lộ Thị Tửu lại vẫn ổn định đậu lại vị trí lục thập cửu.
Hiện tại Trình Bình nghe những người này nói thế, thì giống như Lộ Thị Tửu đối với số cửu thập lục này đặc biệt yêu thích, nói không chừng năm đó cũng đã phí hết tâm cơ cố ý mới chiếm được vị trí này.
Không ai biết, Lộ Thị Tửu sở dĩ yêu con số cửu thập lục như thế, trừ vì danh tự hài âm ra, còn có liên quan đến lão đại Mộ Dung Bạc Nhai. Cũng chính vì như thế, hắn đối với Mộ Dung Bạc Nhai đặc biệt khẩu phục tâm phục, Nhưng đây là nói trước, về sau lại nhắc.
Q.2 - Chương 80: Ai Có Thể Sóng Vai.
Lộ Thị Tửu bị Trình Bình trừng mất hứng, vì thế lại gần Mộ Dung Bạc Nhai bẩm báo nhỏ vào tai hắn. “Người này không phải thứ tốt lành, trong Bằng Tổ tuy võ công chỉ ở vị trí thập cửu, nhưng vì sở trường tinh nhất là thuật khảo vấn hình tù, trong Bằng Tổ chiếm hàng đầu, cũng thường xuyên ra vào phủ Mộ Dung Nhuệ Việt.”
Mộ Dung Bạc Nhai chợt nhớ tới một chuyện, trong lúc chiến đấu hắn có thể cố ý tránh không nhìn tới, để tránh nhiễu loạn phân tâm. Mà lúc này, không thể tiếp tục bỏ lơ nữa. Hắn để Lộ Thị Tửu cùng những đồng bạn khác vội vã chuẩn bị chuyện ly khai, bản thân thì đi tới chỗ Hoàng Linh Vũ.
Cự ly không xa, chỉ cần hai ba bước đã tới trước mắt. Hoàng Linh Vũ sớm đã thuận theo khung cửa ngã ngồi dưới đất, ngước đầu nhìn Mộ Dung Bạc Nhai nói: “Lần này ta thật sự không thể đi rồi, làm phiền ngươi xem thử nên làm sao thì làm thế ấy đi.”
Cái gọi là ‘không thể đi’, theo như lý giải bình thường, hoặc là vì mệt mà đi không nổi, hoặc là vì không muốn đi mà không đi. Nếu là hai giải thích này, đối với Mộ Dung Bạc Nhai mà nói đều không có gì không tiện xử lý. Nếu mệt thì khiêng đi, không muốn đi thì dù cầm dao kề cổ y cũng phải bức y đi. Nếu còn không đi, lão biến thái Mạc Xán đó sẽ cuốn bụi trở lại.
Nhưng khi thật sự nghe Hoàng Linh Vũ nói ra câu ‘không thể đi’, Mộ Dung Bạc Nhai lại cảm thấy vô cùng không tốt, những từ ngữ nghe vô cùng bình thường như thế, nhưng khi lọt vào tai cư nhiên lại đẫm màu huyết tanh.
Đại khái là vì tên ‘Thập Cửu’ giỏi hình tù nhất trong Bằng Tổ đang ở trong căn nhà sau lưng Hoàng Linh Vũ, đại khái là vì cây gậy chống ngã nghiêng dưới đất, hoặc là vì những tầng vải bố cột trên đầu gối Hoàng Linh Vũ, hoặc là vì từ khi gặp lại cho tới nay vẫn không thấy được dáng đi đường của y.
Trên trán Mộ Dung Bạc Nhai bất giác đổ một tầng mồ hôi, cúi người bắt đầu giải băng chân cho y. Vì dùng để cố định phần xương đầu gối, cho nên lúc đầu Hoàng Linh Vũ quấn rất chặt, sau khi mở ra, phần quần gần nơi quấn bị gấp lại rõ rệt.
Hắn hạ quyết tâm, cuối cùng cách lớp vải cẩn thận ấn lên trên. Bàn tay lạnh toát, dưới chất vải nên là vị trí xương đầu gối, lúc này phẳng lì còn hơi lõm vào.
Hoàng Linh Vũ không tỏ ý kiến gì nhìn Mộ Dung Bạc Nhai cúi đầu không phát ra tiếng, đẩy đẩy hắn nói: “Người bên trong không tồi, có giá trị bồi dưỡng, có thể không giết thì không giết tốt hơn.”
Mộ Dung Bạc Nhai nhẹ nhàng nắm lấy tay y, xiết chặt: “Chúng ta trở về rồi nói. Về trước đã, phải tìm người xem thử chân của ngươi.”
Nói xong cúi người ôm ngang Hoàng Linh Vũ lên.
Sắc mặt Hoàng Linh Vũ xanh đi, nhưng thật sự không còn khí lực giãy dụa nữa, nên mở miệng mắng. “Sao ngươi có thể dùng kiểu ‘bế công chúa’ này, khó coi chết được, x nó ngươi cũng phải có chút quan niệm mỹ học dùng tư thế cõng chứ.”
Mộ Dung Bạc Nhai chỉ cúi mặt nhìn Hoàng Linh Vũ một cái, Hoàng Linh Vũ liền câm miệng, lần đầu tiên y sinh ra cảm giác nhìn không thấu Mộ Dung Bạc Nhai đang nghĩ cái gì.
Ánh mắt đó rất bình tĩnh rất lý trí, rất lãnh tĩnh rất trấn định, nhưng thực tại lại khiến Hoàng Linh Vũ không thể nào đoán được, chỉ cảm thụ được đè ép như gió bão quét qua, cho nên theo bản năng ngậm miệng.
“Thu xếp xong rồi chứ?”
“Xong cả rồi!” Tất cả thủ hạ trả lời nhanh gọn dứt khoát.
“Lộ Thị Tửu, mang tên trong nhà theo về.”
“Vâng.” Lộ Thị Tửu động tác rất nhanh, không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, thế nhưng cũng học theo Mộ Dung Bạc Nhai, ôm ngang Trình Bình trong lòng. Trình Bình phẫn nộ không thôi, thân hình Hoàng Linh Vũ còn chưa trưởng thành hết, ôm trong lòng vừa thích hợp. Nhưng Trình Bình hắn và Lộ Thị Tửu thể hình ngang nhau, bị ôm như thế, thực sự khiến người ta nhục nhã không chịu nổi, không nghĩ cũng biết muốn thổ huyết cỡ nào.
“Trở về.” Mộ Dung Bạc Nhai đơn giản hạ lệnh, các Côn viên theo tuần tự xuất phát, trước sau chặt chẽ bảo hộ, cùng trở về cứ điểm gần nhất.
Phần phía nam và phía bắc Lạc Bình kinh thành có phong cảnh hoàn toàn khác biệt, vì đất đai phẳng lì phì nhiêu, cho nên ngay cả phiên đô cũng khai khẩn. Trong kinh có vài vị quan không chịu nổi chuyện bị làm phiền, nên xây dựng viên trường biệt dã ở thành nam, xây tường trổ cao cao, tự làm thành vùng riêng. Mộ Dung Bạc Nhai an trí Hoàng Linh Vũ trong một viện tử thế này. Đây là sản nghiệp dưới danh Nhiếp Vô Nương, nhờ vào thế lực của nàng trong quân, ngay cả phe Mộ Dung Nhuệ Việt cũng không dám tùy tiện xông vào. Hơn nữa các Côn viên còn đào địa đạo thông ra ngoài.
Mưa đã tạnh, ánh mặt trời nghiêng về tây thông qua kẽ hở do đám mây tản đi chiếu ra tia sáng mỏng manh, rọi lên hồ cá trong viện tử. Bên ngoài đang nấu nước nóng, đại khái còn phải mất một lúc nữa mới nấu xong. Hoàng Linh Vũ híp nửa mắt dựa lên giường, dây cung căng chặt trong cảnh sinh tử cuối cùng cũng được thả lỏng. Chợt trên mặt nóng lên, y mở mắt, thấy Mộ Dung Bạc Nhai đang nhẹ vỗ y.
“Uống chút đồ đi, may mà bọn họ vừa ăn xong cơm trưa, trong trù phòng vẫn còn thừa chút canh. Đợi lát tắm rửa xong, cháo mới nấu đại khái cũng đã chín tới.”
Hoàng Linh Vũ nhận lấy, vì có chút thoát lực, ngón tay vẫn đang run. Mộ Dung Bạc Nhai nhìn ngứa mắt liền giành lấy, nhưng bị Hoàng Linh Vũ hung hăng trừng mắt một cái: “Ngay cả ăn uống cũng phải để ngươi đút, vậy lát nữa tắm rửa không phải cũng càng cần người phục vụ sao?”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian